Cuối tuần, tôi tạm gác lại những bộn bề của deadline và cuộc sống văn phòng, tự thưởng cho mình một ngày “thảnh thơi có chủ đích”. Tôi chọn Hồ Tây – không quá xa, không quá vội – để thả mình theo vòng quay của chiếc xe đạp và nhịp thở của Hà Nội chậm rãi.

Bắt đầu từ sáng sớm – hành trình của ánh nắng và sương
6h30 sáng, tôi có mặt ở khu vực đường Thanh Niên, nơi có những cửa hàng cho thuê xe đạp khá đông. Chỉ với 50.000 đồng là tôi đã có một chiếc xe mini Nhật đủ để đồng hành suốt buổi sáng. Trời còn sương nhẹ, mặt hồ phẳng lặng như một tấm gương khổng lồ soi bóng những hàng cây ven bờ.
Tôi bắt đầu đạp theo hướng đi vòng quanh hồ – quãng đường khoảng 17km. Gió sớm mát lạnh tạt qua mặt, âm thanh của tiếng lá xào xạc, tiếng chim ríu rít khiến tôi thấy mình như đang ở một nơi nào đó ngoài thành phố, không phải Hà Nội xô bồ quen thuộc.

Ghé quán cà phê ven hồ – để nhịp sống chậm lại
Tôi dừng lại ở một quán cà phê nhỏ trên đường Quảng An, chọn cho mình một ly cà phê đen nóng, ngồi nhìn mặt hồ lấp lánh trong nắng. Thật lạ khi không làm gì cả, chỉ ngồi đó, nghe nhạc nhẹ và nhìn người qua lại, cũng đủ khiến tâm trí được sạc lại đầy pin.
Tôi bắt gặp nhiều người cũng đang đạp xe giống mình – có đôi bạn trẻ vừa đạp xe vừa cười nói, có người trung niên đạp đều đặn như một thói quen sáng nào cũng lặp lại, và cả những nhóm du khách nước ngoài đang hào hứng khám phá.
Những góc lặng lẽ và bất ngờ
Đường ven hồ đoạn qua phủ Tây Hồ hay chùa Trấn Quốc luôn khiến tôi phải chậm lại – không chỉ vì cảnh đẹp, mà còn bởi sự tĩnh lặng thiêng liêng bao trùm. Tôi ghé vào thắp một nén nhang, cầu một tuần mới nhẹ nhàng, suôn sẻ.
Có lúc tôi rẽ vào những con ngõ nhỏ quanh hồ, nơi có những giàn hoa giấy, cây bàng rợp bóng, hay quán ăn sáng nho nhỏ bán bánh giò, bún riêu… Những góc ấy không phải nơi nổi tiếng nhưng lại đầy chất “Hà Nội” – giản dị mà ấm áp.
Kết thúc bằng một vòng tròn nhẹ tênh
Gần trưa, tôi hoàn tất vòng đạp và trở lại điểm xuất phát. Mồ hôi nhẹ ướt lưng, nhưng tinh thần lại thấy vô cùng sảng khoái. Không cần đi xa, không cần chi nhiều, tôi đã có một sáng Chủ Nhật đáng nhớ – nhờ chiếc xe đạp, nhờ Hồ Tây và nhờ chính bản thân đã biết tạm dừng lại.
Bạn có thể thử?
Nếu bạn cũng là dân văn phòng hay đang cảm thấy “nghẹt thở” vì cuộc sống quá nhanh, hãy thử một buổi đạp xe vòng Hồ Tây. Không cần ai đi cùng, không cần lịch trình cụ thể, chỉ cần bạn và một buổi sáng đủ yên.