Khi còn nhỏ, tôi từng nghĩ Việt Nam chỉ đơn thuần là một dải đất hình chữ S với những danh thắng nổi tiếng như Hạ Long, Hội An hay Cần Thơ. Nhưng càng lớn, càng đi nhiều, tôi mới hiểu: Việt Nam đẹp không chỉ bởi núi sông, biển trời, mà còn bởi những câu chuyện ẩn sâu trong mỗi vùng đất – những mạch ngầm lịch sử, văn hóa và tinh thần dân tộc đã làm nên hình hài Tổ quốc hôm nay.
Miền Bắc – Cội nguồn dân tộc bắt đầu từ một ngọn núi
Miền Bắc với tôi là nơi “bắt đầu”.
Bắt đầu từ Đền Hùng linh thiêng – nơi mỗi năm hàng triệu người con đất Việt hành hương về, thầm nhắc nhau rằng: “Dù ai đi ngược về xuôi, nhớ ngày giỗ Tổ mùng Mười tháng Ba.”
Tôi đã từng đứng dưới chân núi Nghĩa Lĩnh, ngẩng đầu nhìn hàng cây xanh mướt và bậc đá cổ kính dẫn lên đền Thượng, bất giác rưng rưng. Từng bước chân như nối liền quá khứ và hiện tại – từ các vua Hùng dựng nước đến những ngày hôm nay ta tiếp bước giữ nước.
Và rồi, giữa chiều thu Hà Nội, tôi thấy bóng dáng cha ông in lên những mái đình làng Đường Lâm, trong sắc vàng của lá bàng cổ thụ, trong vị ngọt ngào của cốm làng Vòng. Miền Bắc không chỉ là trung tâm hành chính – mà là cái nôi nuôi dưỡng linh hồn Việt Nam bằng ngàn năm văn hiến.
Miền Trung – Nơi lòng kiên cường được viết bằng nắng gió và máu thịt
Nếu miền Bắc là nơi khởi nguồn, thì miền Trung là nơi tôi học được sự bền gan, dẻo dai của người Việt.
Trên con đường quốc lộ 1A men theo dải đất hẹp ngang, tôi đã đến Thành cổ Quảng Trị – nơi hơn 81 ngày đêm mùa hè đỏ lửa 1972, hàng vạn thanh niên tuổi đôi mươi đã nằm lại. Những bức tường đạn bom loang lổ vẫn đứng đó như lời nhắc nhở không lời. Không có gì phải gào to, nhưng lịch sử ở đây tự khắc làm người ta lặng đi.
Rồi đến Huế, nơi nhã nhạc cung đình vang vọng trên dòng sông Hương, tôi nhận ra kiên cường không chỉ là máu lửa mà còn là sự gìn giữ thanh lịch. Người Huế vẫn lặng lẽ bày biện một mâm cơm cung đình, thắp một nén nhang trong chùa Thiên Mụ hay mặc áo dài tím giữa phố mưa – như cách họ gìn giữ bản sắc mình, qua bao thăng trầm.
Miền Nam – Hào sảng trong từng nụ cười, từng con nước xuôi dòng
Miền Nam đón tôi bằng nụ cười chân thành của người miền Tây, bằng bát canh chua cá lóc ăn kèm cơm nóng giữa chiều mưa bất chợt.
Tôi từng ngồi xuồng giữa chợ nổi Cái Răng lúc trời vừa hửng nắng, nghe cô bán hàng chèo xuồng rao món bún riêu bằng giọng hát ngọt như mía lùi. Cô bảo: “Miền Tây tụi tui nghèo đó chớ tình nghĩa thì giàu.”
Đó là lúc tôi hiểu vì sao người miền Nam lại mang chữ “hào sảng” trong máu: cái tình được trao mà không mong nhận lại, cái gì cũng “bao dung như nước” – một lần đi rồi chẳng thể quên.
Còn Sài Gòn, thành phố không ngủ, nơi “ai cũng là người nhà” – từ bác xe ôm cho đến chị bán bánh tráng trộn góc chợ. Nơi ấy, tôi học được bài học lớn nhất: sống tử tế, sống hết mình, rồi mọi thứ sẽ đến.
Việt Nam – Là nơi để trở về, là niềm tự hào để kể mãi
Việt Nam tôi yêu – không chỉ là những bức ảnh check-in trên mạng xã hội.
Đó là những thước phim chậm rãi, đầy xúc cảm về con người, lịch sử, văn hóa và tinh thần bất khuất.
Từ sắc vàng lúa chín Mù Cang Chải, nét trầm mặc phố cổ Hội An, đến vẻ rộn ràng chợ nổi miền Tây – mỗi nơi là một chương trong câu chuyện lớn của dân tộc.
Và có lẽ, bạn cũng sẽ như tôi – càng đi càng thấy yêu, càng yêu càng muốn kể cho cả thế giới biết rằng: Việt Nam không chỉ đẹp, mà còn sâu thẳm, kiêu hãnh và giàu bản sắc đến nhường nào.