Mùa thu không cần lịch trình – Hành trình du lịch chậm solo ở Hội An

Có những chuyến đi không bắt đầu từ một kế hoạch cụ thể. Không phải vì quá bận, mà bởi tôi muốn để mọi thứ… tự nhiên. Mùa thu đến cùng cái se lạnh rất nhẹ của miền Trung, và một buổi sáng nọ, tôi đặt vé đến Hội An – không lịch trình, không danh sách “phải đi đâu”, chỉ mang theo một balo nhỏ và một tâm trạng rộng mở.

a1

Hội An vào thu không rực rỡ như Hà Nội, không ẩn hiện trong sương như Sapa, nhưng lại khiến lòng người lắng xuống rất nhanh. Tôi chọn một homestay nhỏ nằm bên bờ sông Hoài – không quá gần phố cổ, cũng chẳng xa đến mức cô lập. Mỗi sáng, chỉ cần mở cửa ra là thấy dòng nước lững lờ trôi, vài con thuyền nhỏ qua lại, tiếng người gọi nhau từ bến sông vọng lại như trong một thước phim cũ.

butloti00edf7zs5prn8

Ngày đầu tiên, tôi chẳng đi đâu cả. Thuê một chiếc xe đạp cũ, tôi đạp chậm qua những con đường làng quanh Hội An. Lúa đang vào vụ gặt, đồng xanh xen vàng trải dài ra tận chân trời. Trẻ con chơi thả diều, người lớn phơi rơm trước sân, không ai quan tâm có một du khách lạ lạc giữa buổi chiều yên ả. Tôi ghé một quán nước nhỏ ven đường, gọi một ly chè bắp, ngồi nghe bà chủ kể chuyện lụa là, phố cổ, rồi lại thở dài về chuyện mùa màng năm nay.

Có ngày, tôi dành gần hết buổi chiều trong một quán cà phê lợp mái lá, nghe nhạc Trịnh vang nhỏ bên tai, ngắm nắng xiên qua tán cây. Cũng có ngày, tôi dậy thật sớm, đi bộ ra bãi biển An Bàng khi mặt trời còn chưa lên. Biển sáng sớm không có du khách, chỉ có ngư dân với những chiếc thuyền thúng và lũ chó nhỏ chạy trên cát. Tôi ngồi bệt xuống cát, thả hồn theo sóng, và chợt nhận ra: ở đây, chẳng làm gì cũng là đang sống rất trọn vẹn.

Buổi tối ở Hội An luôn dễ chịu. Phố cổ lên đèn, đèn lồng thắp sáng từng góc nhỏ, sông Hoài lấp lánh ánh nến trôi. Tôi không chen vào dòng người, mà lặng lẽ chọn một quán ăn nhỏ bên lề, gọi bát cao lầu và một ly trà nóng. Ăn chậm, uống chậm, rồi nhìn dòng người đi qua – mỗi người đều mang theo một câu chuyện mà tôi chẳng cần biết, nhưng lại thấy rất thân quen.

j

 

Không có điểm check-in nào nổi bật trong chuyến đi này. Không có ảnh sống ảo lung linh. Nhưng đổi lại, tôi có rất nhiều thời gian để trò chuyện với chính mình. Tôi không “du lịch” Hội An theo cách thông thường – tôi chỉ sống ở đó vài ngày, sống thật chậm, thật nhẹ, như thể mình thuộc về nơi này từ lâu lắm rồi.

Chuyến đi kết thúc mà tôi chẳng tiếc điều gì, cũng chẳng tiếc những điều chưa làm. Vì thật ra, mùa thu không cần một lịch trình. Nó chỉ cần bạn mở lòng, chậm lại, và để bản thân được trôi theo gió mát, nắng nhẹ và những điều giản đơn đang chờ ở đâu đó trên hành trình.

author avatar
Leo Nguyen
223 Ling Drive York, PE C0A 1P0 - admin@suppertrip.com

Latest articles

Related articles

spot_img