Có những chuyến đi không cần quá xa, chỉ cần vừa đủ để bạn bước ra khỏi guồng quay phố thị, hít thở một hơi dài và cảm nhận lại sự sống đang nhẹ nhàng trôi qua. Tôi đã có một ngày như thế ở Thanh Hóa — một hành trình ngắn ngủi nhưng đầy ắp những cung bậc cảm xúc, nơi tôi được tắm mình giữa biển sáng, núi chiều, và văn hóa thấm vào từng hơi thở.
Biển Hải Hòa – buổi sáng của sự dịu dàng
Tôi chọn Hải Hòa thay vì Sầm Sơn đông đúc, bởi cái tên nghe đã mộc mạc và dễ thương. Hải Hòa chưa có nhiều khách sạn cao tầng hay hàng quán xô bồ, bù lại là một bãi biển thoải, cát mịn và nước trong veo. Sáng sớm, biển nơi đây như một người mẹ hiền, êm ái vỗ về bước chân người lữ khách.
Tôi ngâm mình trong làn nước mát, phía xa là những chiếc thuyền thúng đang trở về sau phiên cá sớm, mùi biển, mùi nắng và mùi muối quyện vào nhau. Một bác ngư dân cười hiền khẽ bảo: “Ở đây biển không dữ, như người quê mình — hiền mà thật.” Tôi bật cười. Một ly cà phê đá ven biển, vài câu chuyện gió thoảng, trời sáng lúc nào chẳng hay.
Chiều núi Nhồi – nương mình vào thiên nhiên và ký ức
Tạm biệt biển khi nắng bắt đầu gắt, tôi chạy xe về thành phố, rẽ vào núi Nhồi — nơi từng là mạch đá linh thiêng gắn liền với lịch sử xứ Thanh. Không cao, không hiểm trở, nhưng núi Nhồi mang trong mình những tầng ký ức. Tôi leo lên đỉnh, nơi có thể nhìn về cánh đồng An Hoạch trải dài, nhà cửa lô xô và xa xa là bóng những ngôi chùa cổ ẩn dưới tán cây xanh.
Gió ở đây không rít qua tai như ở những ngọn núi cao, mà luồn nhẹ qua tóc, thì thầm kể chuyện. Một buổi chiều không mạng xã hội, không thông báo điện thoại, chỉ có tiếng bước chân mình trên đá, tiếng chuông chùa vọng lại và ánh hoàng hôn nhuộm cam khắp vùng quê yên bình.
Nếu có thời gian, bạn cũng nên ghé Hang Mường hoặc Hang Dơi ở Thạch Thành — nơi hang động và thác suối tự nhiên vẫn còn giữ nguyên nét hoang sơ, như chưa từng bị đánh thức bởi bước chân du lịch đại trà.

Văn hóa – phần hồn đọng lại sau mỗi bước chân
Thanh Hóa không chỉ có biển và núi. Mà còn có những phiên chợ quê rộn ràng tiếng cười, có những quán bún mọc, nem chua, chè lam giản dị mà nồng hậu như chính con người nơi đây. Văn hóa ở Thanh Hóa không cần bạn phải đi tìm — nó nằm sẵn trong từng ánh mắt, từng cái cúi đầu chào khách lạ, và trong cả tiếng ru à ơi theo gió lạc vào núi chiều.


Một ngày ở Thanh Hóa, không dài, nhưng đủ để tôi nhận ra: mình không cần chạy đi đâu thật xa để thấy lại vẻ đẹp của sự yên tĩnh và nguyên sơ. Chỉ cần chọn đúng nơi, đúng thời điểm, và mở lòng ra với thiên nhiên, với con người, với chính mình.
Nếu bạn cũng đang tìm một hành trình “ngắn mà sâu”, “gần mà đầy”, thì hãy thử một ngày rong chơi như tôi — sáng tắm biển Hải Hòa, chiều leo núi Nhồi, tối ăn cơm quê và nghe tiếng gió thở qua mái đình xưa.
Biết đâu, bạn sẽ thấy lòng mình dịu lại, như sóng nhẹ vỗ bờ.