Có những ngày, thành phố như một chiếc hộp chật chội, chứa đầy âm thanh chát chúa và những dòng người vội vã không kịp ngoái nhìn. Tôi chợt thèm một nơi đủ rộng để thở, đủ lặng để thấy mình đang sống, và đủ xanh để lòng mình thôi u uẩn. Thế là tôi đi – về phía Bắc, hướng về một nơi tên gọi Bình Liêu, nghe như một khúc nhạc buồn dịu nhẹ vang lên giữa đại ngàn.
Người ta hay gọi nơi ấy là “Sa Pa thu nhỏ”, nhưng với tôi, Bình Liêu không nhỏ – nó bao la như cánh đồng ký ức, như nỗi khát khao được thả trôi giữa thiên nhiên hoang sơ mà dịu dàng đến lạ. Tháng 9, khi lúa bắt đầu chuyển vàng, tôi có mặt ở đó, giữa những thửa ruộng bậc thang đua nhau đổi màu trên triền núi mây phủ. Bình Liêu đón tôi bằng hương lúa mới ngai ngái, bằng gió heo may thì thầm qua mái tóc, và bằng những bậc ruộng mềm mại như suối tóc của người con gái miền sơn cước.
Tôi đi bộ qua bản Khe O, rồi đến Ngàn Pạt. Những mảng màu ngả vàng xen kẽ với xanh non, như ai vừa dệt nên một tấm thảm ngập tràn sức sống và hy vọng. Mỗi bước chân, tôi lại thấy lòng nhẹ đi một chút. Những muộn phiền bỗng dưng hóa mây, bay ngang qua vai áo mà không kịp để lại dấu vết.
Một chiều, tôi trèo lên mốc 1305 – “sống lưng khủng long” nổi tiếng – để kịp đón hoàng hôn. Từ đỉnh cao phóng tầm mắt ra bốn bề, ruộng bậc thang hiện lên như những nấc thang dẫn về miền cổ tích. Mây lượn lờ sát bên, trắng như khói trà, và dưới chân là cả một thung lũng vàng đang thì thầm những bản tình ca cổ xưa. Tôi ngồi xuống, hít một hơi thật sâu. Bình Liêu như đang chữa lành tôi bằng sự yên tĩnh hiếm hoi của một nơi chưa bị du lịch hóa đến cạn kiệt.
Có những buổi sáng tôi chẳng đi đâu cả. Chỉ ngồi trên hiên gỗ homestay, uống tách trà nóng, ngắm sương tan dần trên những mái nhà lợp phên mộc. Cỏ lau bắt đầu nở trắng dọc lối về bản, mỗi cơn gió lướt qua lại làm chúng xao xác như vẫy tay chào người quen cũ. Tôi lặng lẽ, mà lòng thì mỉm cười.
Người dân ở đây hiền lắm. Họ nấu cho tôi bữa cơm có xôi lá gừng thơm nức, có bánh ngải dẻo mềm, và cả rượu men lá cay nồng như tình người bản xứ. Họ kể tôi nghe chuyện mùa lúa, chuyện cỏ lau, chuyện những đứa trẻ mê trèo lên cột mốc để “chạm vào mây”. Mỗi câu chuyện là một mảnh ghép, ráp lại thành tấm bản đồ ký ức mà tôi sẽ mang theo rất lâu sau này.
Và rồi tôi rời Bình Liêu khi lúa chưa kịp chín rộ.
Tôi biết, nếu ở lại thêm vài tuần, sẽ được nhìn thấy những thửa ruộng vàng ươm rực rỡ nhất mùa. Nhưng tôi không tiếc. Bởi tôi đã đến đúng thời khắc giao mùa – khi sắc vàng chỉ mới chớm, khi mọi thứ vẫn còn e ấp, đẹp đến lặng người như cái siết tay đầu tiên giữa hai người xa lạ biết mình đã quen nhau từ kiếp nào.
Bình Liêu không khiến tôi “wow” lên như những nơi du lịch nổi tiếng khác. Nhưng nó làm tôi rung động, bằng sự lặng thinh, bằng nhịp sống không cần vội, và bằng mùa thu dịu dàng chạm vào tim mà chẳng hề gắng gượng.
Có thể một ngày nào đó, khi lòng lại chật hẹp, tôi sẽ quay về nơi ấy – về Bình Liêu tháng 9, nơi có mùa vàng chưa trọn vẹn nhưng đủ để tôi nhớ mãi như một nỗi tương tư…
Ký tên:
Người đã để tim mình nằm lại bên sườn ruộng vàng nơi biên cương
P/S: Bình Liêu là một huyện toạ lạc ở phía đông bắc tỉnh Quảng Ninh, cách thành phố Hạ Long 108km và cách Hà Nội 270km.