Làng chài Bích Đầm – xao xuyên lòng ta giữa biển xanh và cuộc sống mộc mạc

Tôi đến Bích Đầm vào một buổi sáng không dự định.
Cơn mỏi mệt nơi phố thị đưa tôi về phía biển, như một đứa trẻ tự nhiên tìm về lòng mẹ. Người ta thường đến Nha Trang để tìm nắng vàng và biển xanh, nhưng tôi lại vô tình tìm thấy chính mình ở một nơi chẳng có resort, chẳng có những hàng dài du khách – chỉ có biển, núi, và một làng chài nhỏ mang tên Bích Đầm.

szds

Khi tàu rẽ sóng, lòng tôi cũng lặng hơn từng chút

Bích Đầm là xã đảo lớn nhất của thành phố Nha Trang – nghe vậy, tôi cứ ngỡ sẽ có chút xô bồ, nhưng không. Từ cảng Cầu Đá, chuyến tàu nhỏ chở tôi ra đảo nhẹ như một làn gió, và rồi biển mở ra – xanh ngắt, dịu êm, như tấm chăn mỏng phủ lên những ngày chộn rộn vừa trôi qua.

Người dân ngồi trò chuyện rôm rả bên mạn ghe, lũ trẻ chạy tung tăng ven bờ, tiếng chim hải âu lướt qua như thể cũng biết hạ giọng vì nơi này quá đỗi yên lành. Tôi đứng lặng trên boong tàu, nắng sớm dát nhẹ lên má, mặn mặn của gió biển quyện cùng một cảm giác không gọi tên – chỉ biết là… bình yên.

f

Làng chài – nơi không cần tô vẽ để đẹp

Ngay khi chân chạm bến, tôi đã thấy Bích Đầm không giống bất cứ nơi nào tôi từng đi qua. Những chiếc thuyền thúng nằm im lìm bên bãi, những căn nhà mái tôn nhỏ nép mình dưới bóng dừa. Trẻ con chào tôi bằng cái nhìn ngơ ngác, còn người lớn thì chỉ mỉm cười nhẹ tênh – cái cách mà những nơi còn giữ được sự mộc mạc vẫn hay làm với khách lạ.

Tôi theo một cụ bà ra bãi phơi cá, nghe bà kể về những mùa tôm, mùa mực, về ông nhà ngày xưa còn khỏe đã từng lặn sâu mấy chục mét chỉ với một sợi dây thừng. Câu chuyện cứ giản dị thế, nhưng khiến lòng tôi mềm lại như cát dưới chân.

Không cần ai kể, tôi cũng nhận ra: nơi này đã sống như thế, trọn vẹn và đủ đầy, từ rất lâu rồi.

jg

Bức tranh hữu tình, tôi là kẻ đứng giữa mà không nỡ rời đi

Chiều buông rất chậm ở Bích Đầm.
Tôi men theo con đường đất nhỏ, nhìn những khu nhà lồng nuôi tôm đung đưa theo sóng, thấy thuyền thúng lặng lẽ nằm ngủ bên mép nước, và nghe tiếng gió lùa qua từng ngọn phi lao như một bài ru cổ tích.

Trước mặt tôi, là biển xanh biếc, sau lưng là núi rừng bát ngát – tất cả hòa vào nhau như một bức tranh thủy mặc chưa từng nhuốm bụi thời gian. Đó không phải là vẻ đẹp lộng lẫy, mà là vẻ đẹp thầm lặng khiến người ta yêu mà chẳng cần lý do.

Tôi ngồi xuống mỏm đá, để sóng liếm nhẹ chân, để tim mình rỗng đi một chút, và cũng đầy hơn một chút – bằng những điều đơn sơ như ánh mắt cụ bà nhìn về phía biển, như tiếng chèo khua nhè nhẹ từ xa vọng lại, như nụ cười không lời của người đàn ông mang về mẻ cá cuối ngày.


Rời Bích Đầm, tôi mang theo một phần mềm yếu của chính mình

Tôi rời đảo khi hoàng hôn bắt đầu ngả tím. Biển rút nhẹ, để lộ vệt cát loang loáng ánh mặt trời cuối.
Tôi nhìn lại nơi mình vừa bước ra – một làng chài cũ kỹ, nhưng chứa đựng thứ mà không đô thị nào có thể cho tôi: một trái tim giản dị, một nhịp sống không cần chạy đua, và một góc nhỏ để thở thật sâu mà không thấy chật.

Có lẽ mỗi người đều cần một nơi như thế trong đời – nơi bạn không làm gì cả, chỉ cần hiện diện và lắng nghe. Và với tôi, nơi ấy đã có tên: Bích Đầm.


Ký tên:
Người từng ngồi bên thuyền thúng, nghe gió kể chuyện và để lòng mình trôi theo con nước hiền hòa.


Hậu ký nhỏ cho ai muốn ghé qua chốn thầm thì

  • Cách đi: Từ cảng Cầu Đá (Nha Trang), bạn đi tàu khoảng 1 tiếng để đến đảo Bích Đầm. Mỗi ngày chỉ có vài chuyến – nên đi sớm để có thời gian thong thả.

  • Nên đi khi nào?
    Tháng 3 – tháng 9 là thời điểm lý tưởng, trời trong, biển êm, cá tôm phong phú.

  • Nên ở lại?
    Nếu có thể, hãy nghỉ lại một đêm ở homestay trong làng chài – không sang trọng, nhưng đủ ấm áp để bạn nhớ mãi.

  • Mang theo gì?
    Không cần nhiều – chỉ cần một đôi chân thích đi, một trái tim chịu mở, và một khoảng trống trong tim để Bích Đầm lấp đầy bằng những điều mộc mạc.

author avatar
Leo Nguyen
223 Ling Drive York, PE C0A 1P0 - admin@suppertrip.com

Latest articles

Related articles

spot_img